Bao lâu rồi bạn chưa trở lại?
Hà Nội đã bắt đầu chuyển mùa với những cơn gió se se lạnh của tiết trời thu, thật khiến tâm hồn con người ta không muốn dừng lại một nơi nào cả. Chỉ muốn lang thang trên những con phố cùng với những người bạn quen thuộc, được cùng nhau nhấp những ngụm trà, những ly cafe nóng hổi và kể nhau nghe đủ thứ chuyện trải qua trong cuộc sống. Đôi khi buồn một chút thì rủ nhau vào một quán Bar quen thuộc, cùng uống với nhau vài ly bia chén rượu, và để tâm hồn và bản thân đu đưa theo những bản nhạc sôi động.
Còn đến với Chúa qua những buổi chia sẻ cầu nguyện 7 bước ư???
Có lẽ sẽ có rất nhiều người giống như mình, cũng chẳng nhớ nổi lần cuối mình đến với buổi cầu nguyện cùng các em sinh viên Hải Hà là khi nào?
Chúng ta vẫn luôn nói rằng mình tự hào vì là một thành viên Hải Hà, tự hào vì môi trường Hải Hà mình được gặp gỡ Chúa và gặp gỡ anh chị em qua những giờ chia sẻ cầu nguyện. Nhưng có lẽ đó là khi ta còn trẻ? Có một điều rất lạ là khi ta nghĩ rằng mình trở thành Cựu thì ko đến với sinh viên nữa, rồi khi được các em mời gọi chúng ta có vô vàn lý do để từ chối, và bản thân mình cũng đã từng như vậy.
Ngày hôm qua bất chợt muốn đến với Hải Hà để được cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau chia sẻ. Thật hạnh phúc khi mời gọi những anh em cựu khác đi cùng và đã nhận được sự đồng ý. Lúc đầu chắc không chỉ riêng gì mình mà những người khác chắc hẳn cũng cảm thấy ngại ngùng một chút, khi bắt gặp những ánh mắt ngơ ngác của các em sinh viên bên Hoàng Mai. Có lẽ các em đang không biết những anh cựu ấy là ai, nhưng chỉ sau buổi cầu nguyện chia sẻ thì dường như đã không còn chút khoảng cách nào giữa các thế hệ. Cảm giác sau một khoảng thời gian rất dài mải mê với những lựa chọn khác của cuộc sống, được trở về, được lắng đọng tâm hồn để được Chúa đánh động, được lắng nghe những chia sẻ của các em sinh viên và anh em cựu khác ta mới cảm thấy rằng Hải Hà vẫn vậy. Vẫn trìu mến và đầy tràn tình yêu thương, chỉ có bản thân mỗi người luôn cảm thấy lạc lõng khi trở về, bởi vì họ chưa thực sự mở lòng một lần nữa như lúc đầu họ đến và yêu Hải Hà.
Có những anh chị hiện đang sinh sống và làm việc tại nước ngoài từng chia sẻ với mình rằng:” Chỉ ước một lần nào đó có dịp được trở về ngồi quây quần cùng mọi người trong một giờ chia sẻ cầu nguyện 7 bước của nhóm”. Bởi chưng chỉ khi nào chúng ta bị chia cách bởi khoảng cách địa lý, chúng ta mới cảm thấy thèm, thấy nhớ và khao khát một điều gì đó đã từng gắn bó cả tuổi trẻ. Hải Hà sẽ chẳng bao giờ khác đi đâu, bởi dù thời gian có như nào thì Hải Hà cũng sẽ vẫn vậy. Cuối cùng thì chỉ có mỗi chúng ta là khác đi và thay đổi, nhưng đừng để đến một lúc nào đó khi trái tim ta không còn nổi một chút rung động, không còn mong muốn gặp gỡ, không nhớ nổi Hải Hà là thế nào và điều gì đã tạo nên Hải Hà, hay thậm chí không nhớ nổi bao lâu rồi mình chưa TRỞ VỀ.
Hẹn những người anh em của tôi trong những buổi cầu nguyện chia sẻ 7 bước sắp tới nhé! Bởi vì tôi nhớ bạn