Những con phố cổ Hà Nội giờ đây không chỉ còn là nơi dành cho những du khách nước ngoài đến xem và tìm hiểu. Nhưng giờ đây đã trở thành điểm đến không thể thiếu của mọi người dân đang sinh sống nơi phố thị phồn hoa, không còn khái niệm cuối tuần dành cho bạn bè tụ tập, hay câu nói “thứ bảy máu chảy về tim” là khái niệm mỗi dịp cuối tuần các bạn trẻ thường dành thời gian vui chơi bên nhau. Nhưng giờ đây những con phố đã quá quen thuộc với việc ngày nào cũng là cuối tuần, chỉ cần mỗi khi tan làm, tan học và khi thành phố lên đèn. Những dòng người tấp nập với đủ mọi lứa tuổi, đều nhộn nhịp chen chúc nhau trên khắp những con phố quen thuộc.
Chỉ cần lặng lẽ chọn một chỗ ngồi bên cạnh những con phố lung linh ánh đèn, cùng lắc lư theo những bản nhạc vui nhộn hòa quyện vào nhau và thưởng thức một chai bia lạnh. Nhìn dòng người qua lại tấp lập như không có điểm dừng và điểm xuất phát, giữa hàng nghìn người qua lại xa lạ mà không thể bắt gặp được một người nào đó ta quen. Lúc đó nếu bất chợt gặp một người nào đó ta đã từng gặp, có lẽ ta sẽ cảm thấy vui mừng và hạnh phúc biết bao. Bất chợt, ta nhận ra rằng giữa cuộc sống bon chen và vội vã này ta mới nhận ra rằng: “Gặp nhau là hạnh phúc, bên nhau là hồng ân”.

Nhưng đâu phải cuộc gặp gỡ nào cũng là hạnh phúc, ta có thể gặp bất chợt một người nào đó trong dòng người tấp nập kia. Có thể cùng nhau ngồi lại với những câu chuyện vui vẻ, có thể cùng nhau uống vài ba chai bia, nhưng rồi sau đó khi rời đi ta lại trở thành người xa lạ. Có lẽ bởi vì mỗi cuộc gặp như vậy, cả hai đều cùng nhau nói về mình. Nói về những gì là tốt đẹp nhất để sao mình thật thu hút và đẹp trong mặt người đối diện. Thật may mắn hơn những con người đang vội vã bon chen nhau trên những con phố đông đúc kia, tôi vẫn còn một nơi để gặp gỡ mà mang lại hạnh phúc thật sự cho bản thân mình. Cuộc gặp gỡ ấy đã kéo dài hơn chục năm kể từ ngày tôi biết và được gặp Hải Hà.
Mỗi khi ngồi bên cạnh Hải Hà, không còn là lúc chúng tôi nói về mình, nói về những thứ bên ngoài nhưng là lúc chúng tôi được sống với đúng tâm hồn và con người mình. Từ những buổi cầu nguyện chia sẻ bảy bước, những buổi tối ngồi bên nhau để cùng nhau lắng lại, cùng nhau để được Chúa đánh động tận sâu bên trong cõi lòng mình. Từ đó, chúng tôi chia sẻ với nhau về con người thật của mình, những thiếu xót bất toàn, những cảm nghiệm linh thiêng trong đức tin, hay những khó khăn nơi cuộc sống bon chen đời thường. Chúng tôi ngồi bên nhau nhưng không phải chỉ riêng chúng tôi, nhưng còn có Chúa đồng hành bên cạnh. Chính vì vậy mà những cuộc gặp gỡ ấy đã trở nên hạnh phúc.

Từ những buổi gặp hạnh phúc như vậy, mà không biết bao nhiêu thế hệ, bao nhiêu tâm hồn đã đồng điệu và bên nhau. Cùng nhau không chỉ là những người bạn đồng hành mỗi dịp cầu nguyện chia sẻ hàng tuần, không phải những người bạn đơn thuần ngoài xã hội sau mỗi giờ cầu nguyện. Nhưng là bên nhau, cùng nhau trên một hành trình mới: Hành trình “nên một”, để có thể bên nhau trên một hành trình dài với tình yêu như thủa ban đầu có lẽ là một hồng ân lớn lao, mà đôi lúc cũng cần sự cộng tác của mỗi người. Sẽ có những cuộc gặp gỡ đem lại hạnh phúc, nhưng lại không có được hồng ân để bên nhau cho dù trái tim ta đã rung động, tâm trí ta luôn nghĩ về ai đó. Có lẽ, chỉ là ta chưa dành đủ thời gian bên nhau, hay đơn giản người đó vẫn đang chờ ở đâu đó trong Hải Hà.
Cảm ơn Hải Hà đã đem đến những cuộc gặp gỡ, để ngày hôm nay hoa trái đem lại là rất đông các thế hệ F1 là kết tinh của hồng ân bên nhau qua mỗi cuộc gặp gỡ nơi Hải Hà. Hãy đừng dừng lại những cuộc gặp, và hãy đừng bao giờ dừng lại khao khát bên nhau. Bời vì, tôi tin rằng: “Gặp nhau là hạnh phúc, bên nhau là hồng ân”.